Trở về trường cũ nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam,con bồi hồi không nói nên lời khi nhìn thấy bóng dáng của thầy....
Thầy lặng lẽ đứng xem những bài báo tường ỏ cuối hành lang trong sự náo nhiệt của mọi người xung quanh...Có lẽ không ai để ý và quan tâm đến thầy...
Nếu là con,con cũng không thể đến bên thầy...Thầy là một cơn ác mộng trong cuộc đời học sinh của con..."Người dạy con bộ môn toán lớp 12"...
Thầy ơi,con ghét thầy ...Ghét tất cả những việc mà thầy làm với con...
Nhớ cái ngày thầy gặp gỡ con lần đầu tiên...Thầy từng phán một câu mà con vẫn còn nhớ mãi:"THẰNG NÀY 99% RỚT TỐT NGHIỆP"
Câu nói cua thầy làm con vừa tức cười vừa ấm ức...Vì con là một học sinh giỏi...
Những bài toán con làm được thầy đều sét nét từng tí...Rồi lại bảo với đám bạn rằng :"Thằng này Dở Hơi"...
Nhớ nhất là cái ngày 13/4...Thầy đuổi con ra khỏi lớp...
Đó là một ngày kinh khủng nhất trong suốt 12 năm học sinh của con...Đường đường là một học sinh giỏi,lại là lớp trưởng...Thế mà giờ đây con trở thành thằng hề khi bị đuổi ra khỏi lớp...
Lúc ấy,con hận thầy...Con không vào lớp kể từ đó trở đi...Tất cả các tiết toán con đều xuống căn tin ngồi...Con thừa biết tất cả những kiến thức thầy dạy cho con chỉ là những hiểu biết tầm thường và vì con đã học thêm môn toán bên ngoài...nên không cần đến thầy...Và con không tin ở thầy vì sự thiên vị thấy rõ trong quá trình học...
Giờ này,con cảm thấy mình hổ thẹn,cảm thấy tội lỗi và có cảm giác của một kẻ khốn nạn...
Vì con mắt của sự thiếu thiện cảm mà con chỉ nhìn thấy nơi thầy sự phản chiếu của những tính xấu và khuyết điểm trong thầy....Thầy ơi! CON NỢ THẦY MỘT LỜI CÁM ƠN VÀ MỘT LỜI XIN LỖI CHÂN THÀNH....
Thầy lặng lẽ đứng xem những bài báo tường ỏ cuối hành lang trong sự náo nhiệt của mọi người xung quanh...Có lẽ không ai để ý và quan tâm đến thầy...
Nếu là con,con cũng không thể đến bên thầy...Thầy là một cơn ác mộng trong cuộc đời học sinh của con..."Người dạy con bộ môn toán lớp 12"...
Thầy ơi,con ghét thầy ...Ghét tất cả những việc mà thầy làm với con...
Nhớ cái ngày thầy gặp gỡ con lần đầu tiên...Thầy từng phán một câu mà con vẫn còn nhớ mãi:"THẰNG NÀY 99% RỚT TỐT NGHIỆP"
Câu nói cua thầy làm con vừa tức cười vừa ấm ức...Vì con là một học sinh giỏi...
Những bài toán con làm được thầy đều sét nét từng tí...Rồi lại bảo với đám bạn rằng :"Thằng này Dở Hơi"...
Nhớ nhất là cái ngày 13/4...Thầy đuổi con ra khỏi lớp...
Đó là một ngày kinh khủng nhất trong suốt 12 năm học sinh của con...Đường đường là một học sinh giỏi,lại là lớp trưởng...Thế mà giờ đây con trở thành thằng hề khi bị đuổi ra khỏi lớp...
Lúc ấy,con hận thầy...Con không vào lớp kể từ đó trở đi...Tất cả các tiết toán con đều xuống căn tin ngồi...Con thừa biết tất cả những kiến thức thầy dạy cho con chỉ là những hiểu biết tầm thường và vì con đã học thêm môn toán bên ngoài...nên không cần đến thầy...Và con không tin ở thầy vì sự thiên vị thấy rõ trong quá trình học...
Giờ này,con cảm thấy mình hổ thẹn,cảm thấy tội lỗi và có cảm giác của một kẻ khốn nạn...
Vì con mắt của sự thiếu thiện cảm mà con chỉ nhìn thấy nơi thầy sự phản chiếu của những tính xấu và khuyết điểm trong thầy....Thầy ơi! CON NỢ THẦY MỘT LỜI CÁM ƠN VÀ MỘT LỜI XIN LỖI CHÂN THÀNH....